NGƯỜI MỸ DẠY VỀ "CÔ BÉ LỌ LEM" NHƯ THẾ NÀO?
by Khanh Thinh Pham (Notes) on Wednesday, May 9, 2012 at 9:22pm
Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm!
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Một câu chuyện hay
___
Có một bầy cá kiếm trong một bể cá cảnh rất lớn, con nào con nấy đều rất khỏe mạnh và được ông chủ cho ăn đầy đủ nên con nào cũng chỉ chực cắn nhau mà thôi, ^^
_
Rồi đến 1 ngày ông chủ nuôi thêm 1 con cá vàng vô cùng kiều diễm và ông chủ đã dùng 1 tấm kính trong suốt để ngăn đôi bể cá ra thành 2 phần, phần lớn thì để cho bầy cá kiếm, phần nhỏ thì dành cho chú cá nhỏ kia, phần nhỏ tuy nhỏ nhưng vô cùng thú vị vì bên trong đó có 1 cái hang, nơi mà lúc nào cũng có nhiều thức ăn nhất và oxi ở đó, nơi mà bình thường bầy cá kiếm thường tranh giành nhau để được là "vua" ở đó, phải rất yêu mến chú cá vàng xinh đẹp này mà ông chủ mới đành ngăn đôi bể cá ra như vậy...
_
Cả bầy cá kiếm tức tối lắm, con nào con nấy đâm đầu lao vào tấm kính trong suốt, nhưng rồi đương nhiên vì nó là cá nên nó không thể đâm bể qua tấm kính đầy chắc chắn. 1 con, 2 con, rồi 3 con,... cả bầy dần bỏ cuộc. rồi từ 1 con, 2 con, rồi 3 con rồi cả bầy, đều nghĩ rằng sẽ không thể bước qua tấm kính đó được,
_Duy chỉ có 1 con cá kiếm không nghĩ, không thích nghĩ, không có thời gian nghĩ đến chuyện đó mà thôi,nó dành thời gian để làm công việc ưa thích của nó là tìm kiếm những mẩu thức ăn vụn của người chủ và ngắm nhìn "thế giới" bể cá màu mè, yêu thích của nó. Nó là 1 kẻ tự coi mình là kẻ đi tìm vẻ đẹp của thế giới bể cá, nó cứ đi và ngắm nhìn cái bể trong khi cả bầy cá còn lại thì đăm đăm vào cái tấm kính đó để qua cái hang, nó vẫn vui chơi trong cái công việc mà nó ưa thích là lang thang, kiếm từng hạt thức ăn vụn vặt , từng ngày từng ngày... Nó biết có tấm kính đó, nó cũng biết là nó không thể qua cái tấm kính đó như mọi con cá khác. Nhưng cũng giống như con cá khác, nó cũng muốn biết bên kia tấm kính giờ là gì, bên trong cái chỗ được mệnh danh là "ngai vàng" ấy như thế nào, rồi thì ngày ngày nó đều đi dạo quanh đó, và đôi khi thử chạm nhẹ vào tấm kính nhưng tấm kính chắc lắm, nó biết nó có dành sức cả đàn cũng không thể nào vượt qua được. Cả bầy biết nó thế, không thích cũng chả ghét nó, cứ thấy nó vui vẻ, lang thang với công việc mà phần còn lại của đàn cá coi là vô ích...
_Nó yêu cô cá Vàng xinh đẹp đó, hằng ngày khi đi qua chỗ cô, nói chuyện với cô bằng những đôi mắt và bong bóng, nó đã làm cho cô cười nhiều hơn, nó kể cho cô nghe về câu chuyện của những chiếc bong bóng và vô vàn trò vui bên phía bể cá của nó, và ngày nào cũng vậy, nó muốn chạm vào tấm kính chỉ để biết rằng nó đang bên cô cá Vàng...
Cả đàn vẫn cho nó đang làm điều hoang đường.
_Rồi một ngày, người chủ nghĩ rằng cô cá vàng đã đủ lớn để hợp cùng đàn cá kia, ông chủ đã rút tấm kính ngăn đôi bể, và đương nhiên, chú cá kiếm kia là người đầu tiên biết điều này, rồi nó và cô cá Vàng hưởng những thứ đẹp nhất nơi mà phần còn lại của cái bể ấy và cô cá vàng thì càng vui hơn khi được nhập đàn, và thấy nhiều cái hay bên kia bể...
_Duy chỉ có 1 điều là, cả bầy cá còn lại đều không có con nào dám bơi qua phần nơi mà ngày xưa có sự tồn tại của tấm kính
***^^
Bài học rút ra:
Đừng đặt cuộc sống của bạn trong giới hạn của những người trung bình.
Hãy hi vọng, yêu và làm công việc mà bạn yêu thích, dành cả ngày cho nó mà không vì cái gì cả
Bị ghét cũng không sao, quan trọng là bạn không ghét chính mình
Đừng tự hay bị đặt ra cho mình một giới hạn nào cả, giới hạn thật sự là không có giới hạn nào cả ^^
Một việc nhỏ
Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ : Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !".
Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống.
NGƯỜI MỸ DẠY VỀ "CÔ BÉ LỌ LEM" NHƯ THẾ NÀO?
by Khanh Thinh Pham (Notes) on Wednesday, May 9, 2012 at 9:22pm
Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm!
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.
Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm!
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế ?
HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ !
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ !
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?
HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?
HS: Phải biết yêu chính mình ạ !
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?
HS: Đúng ạ, đúng ạ !
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ?
Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
Một câu chuyện hay
___
Có một bầy cá kiếm trong một bể cá cảnh rất lớn, con nào con nấy đều rất khỏe mạnh và được ông chủ cho ăn đầy đủ nên con nào cũng chỉ chực cắn nhau mà thôi, ^^
_
Rồi đến 1 ngày ông chủ nuôi thêm 1 con cá vàng vô cùng kiều diễm và ông chủ đã dùng 1 tấm kính trong suốt để ngăn đôi bể cá ra thành 2 phần, phần lớn thì để cho bầy cá kiếm, phần nhỏ thì dành cho chú cá nhỏ kia, phần nhỏ tuy nhỏ nhưng vô cùng thú vị vì bên trong đó có 1 cái hang, nơi mà lúc nào cũng có nhiều thức ăn nhất và oxi ở đó, nơi mà bình thường bầy cá kiếm thường tranh giành nhau để được là "vua" ở đó, phải rất yêu mến chú cá vàng xinh đẹp này mà ông chủ mới đành ngăn đôi bể cá ra như vậy...
_
Cả bầy cá kiếm tức tối lắm, con nào con nấy đâm đầu lao vào tấm kính trong suốt, nhưng rồi đương nhiên vì nó là cá nên nó không thể đâm bể qua tấm kính đầy chắc chắn. 1 con, 2 con, rồi 3 con,... cả bầy dần bỏ cuộc. rồi từ 1 con, 2 con, rồi 3 con rồi cả bầy, đều nghĩ rằng sẽ không thể bước qua tấm kính đó được,
_Duy chỉ có 1 con cá kiếm không nghĩ, không thích nghĩ, không có thời gian nghĩ đến chuyện đó mà thôi,nó dành thời gian để làm công việc ưa thích của nó là tìm kiếm những mẩu thức ăn vụn của người chủ và ngắm nhìn "thế giới" bể cá màu mè, yêu thích của nó. Nó là 1 kẻ tự coi mình là kẻ đi tìm vẻ đẹp của thế giới bể cá, nó cứ đi và ngắm nhìn cái bể trong khi cả bầy cá còn lại thì đăm đăm vào cái tấm kính đó để qua cái hang, nó vẫn vui chơi trong cái công việc mà nó ưa thích là lang thang, kiếm từng hạt thức ăn vụn vặt , từng ngày từng ngày... Nó biết có tấm kính đó, nó cũng biết là nó không thể qua cái tấm kính đó như mọi con cá khác. Nhưng cũng giống như con cá khác, nó cũng muốn biết bên kia tấm kính giờ là gì, bên trong cái chỗ được mệnh danh là "ngai vàng" ấy như thế nào, rồi thì ngày ngày nó đều đi dạo quanh đó, và đôi khi thử chạm nhẹ vào tấm kính nhưng tấm kính chắc lắm, nó biết nó có dành sức cả đàn cũng không thể nào vượt qua được. Cả bầy biết nó thế, không thích cũng chả ghét nó, cứ thấy nó vui vẻ, lang thang với công việc mà phần còn lại của đàn cá coi là vô ích...
_Nó yêu cô cá Vàng xinh đẹp đó, hằng ngày khi đi qua chỗ cô, nói chuyện với cô bằng những đôi mắt và bong bóng, nó đã làm cho cô cười nhiều hơn, nó kể cho cô nghe về câu chuyện của những chiếc bong bóng và vô vàn trò vui bên phía bể cá của nó, và ngày nào cũng vậy, nó muốn chạm vào tấm kính chỉ để biết rằng nó đang bên cô cá Vàng...
Cả đàn vẫn cho nó đang làm điều hoang đường.
_Rồi một ngày, người chủ nghĩ rằng cô cá vàng đã đủ lớn để hợp cùng đàn cá kia, ông chủ đã rút tấm kính ngăn đôi bể, và đương nhiên, chú cá kiếm kia là người đầu tiên biết điều này, rồi nó và cô cá Vàng hưởng những thứ đẹp nhất nơi mà phần còn lại của cái bể ấy và cô cá vàng thì càng vui hơn khi được nhập đàn, và thấy nhiều cái hay bên kia bể...
_Duy chỉ có 1 điều là, cả bầy cá còn lại đều không có con nào dám bơi qua phần nơi mà ngày xưa có sự tồn tại của tấm kính
***^^
Bài học rút ra:
Đừng đặt cuộc sống của bạn trong giới hạn của những người trung bình.
Hãy hi vọng, yêu và làm công việc mà bạn yêu thích, dành cả ngày cho nó mà không vì cái gì cả
Bị ghét cũng không sao, quan trọng là bạn không ghét chính mình
Đừng tự hay bị đặt ra cho mình một giới hạn nào cả, giới hạn thật sự là không có giới hạn nào cả ^^
Có một bầy cá kiếm trong một bể cá cảnh rất lớn, con nào con nấy đều rất khỏe mạnh và được ông chủ cho ăn đầy đủ nên con nào cũng chỉ chực cắn nhau mà thôi, ^^
_
Rồi đến 1 ngày ông chủ nuôi thêm 1 con cá vàng vô cùng kiều diễm và ông chủ đã dùng 1 tấm kính trong suốt để ngăn đôi bể cá ra thành 2 phần, phần lớn thì để cho bầy cá kiếm, phần nhỏ thì dành cho chú cá nhỏ kia, phần nhỏ tuy nhỏ nhưng vô cùng thú vị vì bên trong đó có 1 cái hang, nơi mà lúc nào cũng có nhiều thức ăn nhất và oxi ở đó, nơi mà bình thường bầy cá kiếm thường tranh giành nhau để được là "vua" ở đó, phải rất yêu mến chú cá vàng xinh đẹp này mà ông chủ mới đành ngăn đôi bể cá ra như vậy...
_
Cả bầy cá kiếm tức tối lắm, con nào con nấy đâm đầu lao vào tấm kính trong suốt, nhưng rồi đương nhiên vì nó là cá nên nó không thể đâm bể qua tấm kính đầy chắc chắn. 1 con, 2 con, rồi 3 con,... cả bầy dần bỏ cuộc. rồi từ 1 con, 2 con, rồi 3 con rồi cả bầy, đều nghĩ rằng sẽ không thể bước qua tấm kính đó được,
_Duy chỉ có 1 con cá kiếm không nghĩ, không thích nghĩ, không có thời gian nghĩ đến chuyện đó mà thôi,nó dành thời gian để làm công việc ưa thích của nó là tìm kiếm những mẩu thức ăn vụn của người chủ và ngắm nhìn "thế giới" bể cá màu mè, yêu thích của nó. Nó là 1 kẻ tự coi mình là kẻ đi tìm vẻ đẹp của thế giới bể cá, nó cứ đi và ngắm nhìn cái bể trong khi cả bầy cá còn lại thì đăm đăm vào cái tấm kính đó để qua cái hang, nó vẫn vui chơi trong cái công việc mà nó ưa thích là lang thang, kiếm từng hạt thức ăn vụn vặt , từng ngày từng ngày... Nó biết có tấm kính đó, nó cũng biết là nó không thể qua cái tấm kính đó như mọi con cá khác. Nhưng cũng giống như con cá khác, nó cũng muốn biết bên kia tấm kính giờ là gì, bên trong cái chỗ được mệnh danh là "ngai vàng" ấy như thế nào, rồi thì ngày ngày nó đều đi dạo quanh đó, và đôi khi thử chạm nhẹ vào tấm kính nhưng tấm kính chắc lắm, nó biết nó có dành sức cả đàn cũng không thể nào vượt qua được. Cả bầy biết nó thế, không thích cũng chả ghét nó, cứ thấy nó vui vẻ, lang thang với công việc mà phần còn lại của đàn cá coi là vô ích...
_Nó yêu cô cá Vàng xinh đẹp đó, hằng ngày khi đi qua chỗ cô, nói chuyện với cô bằng những đôi mắt và bong bóng, nó đã làm cho cô cười nhiều hơn, nó kể cho cô nghe về câu chuyện của những chiếc bong bóng và vô vàn trò vui bên phía bể cá của nó, và ngày nào cũng vậy, nó muốn chạm vào tấm kính chỉ để biết rằng nó đang bên cô cá Vàng...
Cả đàn vẫn cho nó đang làm điều hoang đường.
_Rồi một ngày, người chủ nghĩ rằng cô cá vàng đã đủ lớn để hợp cùng đàn cá kia, ông chủ đã rút tấm kính ngăn đôi bể, và đương nhiên, chú cá kiếm kia là người đầu tiên biết điều này, rồi nó và cô cá Vàng hưởng những thứ đẹp nhất nơi mà phần còn lại của cái bể ấy và cô cá vàng thì càng vui hơn khi được nhập đàn, và thấy nhiều cái hay bên kia bể...
_Duy chỉ có 1 điều là, cả bầy cá còn lại đều không có con nào dám bơi qua phần nơi mà ngày xưa có sự tồn tại của tấm kính
***^^
Bài học rút ra:
Đừng đặt cuộc sống của bạn trong giới hạn của những người trung bình.
Hãy hi vọng, yêu và làm công việc mà bạn yêu thích, dành cả ngày cho nó mà không vì cái gì cả
Bị ghét cũng không sao, quan trọng là bạn không ghét chính mình
Đừng tự hay bị đặt ra cho mình một giới hạn nào cả, giới hạn thật sự là không có giới hạn nào cả ^^
Một câu chuyện cũ nhưng khi đọc lại vẫn thấy nhiều ý nghĩa
HAI HẠT LÚA
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
NẾU ƯỚC MƠ ĐỦ LỚN.....
Tôi vẫn thường nhìn cô bé đó từ cửa sổ nhà bếp và bật cười. Cô bé trông thật bé nhỏ khi chen chúc giữa một đám con trai trên sân chơi. Trường học nằm đối diện với nhà chúng tôi và tôi thường đứng ở bên cửa sổ, tay bận làm việc nhưng mắt vẫn nhìn đám trẻ đang vui chơi trong giờ giải lao. Một biển học trò, nhưng đối với tôi, cô bé vẫn có thể nhận ra được trong đám trẻ đó.
Tôi vẫn nhớ bữa đầu tiên tôi thấy cô bé chơi bóng rổ. Thật tuyệt vời khi cô bé chạy vòng quanh các đứa trẻ khác, nhảy lên ném bóng vào trong rổ ngay trên đầu của chúng.
Những đứa con trai luôn cố cản cô bé nhưng không đứa nào làm được cả.
Tôi cũng chú ý đến cô bé vào những lần khác, cũng tại chỗ đó, với banh trong tay đang chơi một mình. Cô có thể tập đi tập lại dắt bóng và ném bóng cho đến khi trời tối mịt. Một ngày kia, tôi hỏi cô bé tại sao cô tập luyện nhiều như vậy. Xoay nhanh người, mái tóc đuôi gà nhún nhảy, cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi. Không một chút do dự, cô bé nói, "Cháu muốn vào học Đại học. Cha cháu đã không thể vào Đại học được nên ngay từ khi cháu còn bé, cha đã thường nói là muốn sau này cháu phải học đại học… Cách duy nhất cháu có thể vào học được là phải có một học bổng. Cháu thích bóng rổ. Cháu nghĩ rằng nếu cháu chơi bóng giỏi thì cháu sẽ nhận được học bổng vào Đại học. Cháu sẽ chơi bóng rổ cho trường Đại học. Cháu muốn thành xịn nhất. Cha cháu nói với cháu rằng nếu ước mơ thật sự lớn, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ." Sau đó cô bé cười và chạy đi tập tiếp.
Vậy đó, tôi cũng chào thua cô bé - cô bé đã tự định đoạt số mệnh của mình. Tôi đã theo dõi cô bé suốt những năm đầu của Trung học. Mỗi tuần, cô bé dẫn dắt đội bóng của mình chiến thắng. Thật làthích thú khi xem cô bé chơi.
Vào một ngày trong năm cuối cùng bậc Trung học, tôi thấy cô bé ngồi trên bãi cỏ, đầu giấu vào trong cánh tay. Tôi bước qua đường và ngồi xuống bãi cỏ cạnh cô bé. Tôi hỏi nhỏ chuyện gì đã xảy ra với cô vậy. "O,À không có gì," câu trả lời thật khẽ. "Cháu quá thấp." Huấn luyện viên nói với cô bé là với chiều cao thấp như vậy côù sẽ chẳng bao giờ chơi cho một đội hạng nhất được - chưa nói đến học bổng - bởi vậy cô nên bỏ ước mơ vào đại học đi.
Cô bé thật đau khổ. Tôi cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhận thấy sự thất vọng của cô bé. Tôi hỏi xem cô đã nói cho cha cô biết chưa. Cô bé nhấc đầu lên khỏi cánh tay và kể rằng cha cô nói tất cả các huấn luyện viên đều sai bét cả. Họ không hiểu được sức mạnh của ước mơ. Ông nói với cô bé rằng nếu cô muốn chơi cho một trường Đại học tốt, nếu cô thật sự muốn có học bổng, thì không có gì có thể ngăn cản cô được ngoại trừ một điều - thái độ của chính mình. Ông nói với cô một lần nữa, "Nếu ước mơ đủ lớn thì tất cả những điều khác chỉ là chuyện nhỏ."
Năm kế tiếp, khi cô và đội của cô chơi cho giải vô địch Bắc California, cô đã được một huấn luyện viên chú ý đến. Cô được mời vào trường, với học bổng, để đến với một đội bóng rổ nữ trong giải hạng nhất của NCAA. Cô bé ấy được nhận vào học. Cô đạt được việc học đại học mà cô hằng mơ ước và cố gắng phấn đấu từ nhiều năm qua. Và cô bé đã được tham gia thi đấu nhiều nhất trong lịch sử nhà trường.
Vào một đêm nọ, cha cô gọi cô. "Cha đang bị bệnh, cưng ạ. Cha bị ung thư. Không, con đừng nghỉ học và cũng không cần trở về nhà. Mọi việc sẽ tốt thôi con. Cha yêu con lắm."
Sáu tuần sau người cha - thần tượng của cô bé – đã qua đời. Trước đó, cô bé nghỉ học vài ngày để về an ủi mẹ và chăm sóc cha. Một đêm kia, trước khi qua đời, cha cô gọi cô đến bên giường. Khi cô đến gần, người cha nắm lấy tay cô và gắng sức nói "Rachel, con cứ tiếp tục ước mơ đi. Đừng để ước mơ của con chết theo cha. Hứa với cha đi." ông nài nỉ. "Hứa đi con." Trong những giây phút hiếm hoi còn được ở bên cạnh nhau đó cô bé trả lời "Dạ con xin hứa với cha."
Những năm sau đó thật là nặng nề với cô bé. Cô phải luân phiên giữa trường và ở nhà, nơi mẹ cô ở một mình với đứa trẻ mới sinh ra và ba đứa con khác. Sự đau đớn mất cha mà cô cảm nhận được vẫn còn đó, giấu kín trong lòng cô, vẫn chờ đến một lúc nào không ngờ tới được bùng nổ lên để đánh quỵ cô.
Mọi thứ dường như càng ngày càng khó khăn hơn. Cô phải chống chọi với sợ hãi, nghi ngờ và vỡ mộng. Khó khăn đã làm cho cô phải học mất 3 năm mới đủ chứng chỉ cho một năm. Những giáo viên trong trường không tin nổi rằng cô vượt qua được dù chỉ một học kỳ. Mỗi khi muốn bỏ cuộc, cô lại nhớ những lời cha cô "Rachel, hãy tiếp tục ước mơ. Đừng để ước mơ của con chết theo cha. Nếu ước mơ của con đủ lớn, con có thể làm mọi việc. Cha tin ở con." Và dĩ nhiên, cô luôn nhớ đến lời hứa của mình với cha.Cô bé đã thực hiện được lời hứa và hoàn tất chương trình đại học. Cô phải mất đến 6 năm, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô vẫn tiếp tục chơi bóng rổ vào những lúc chiều xuống. Và nhiều lần tôi nghe cô nói với bạn bè "Nếu ước mơ đủ lớn, những điều còn lại là chuyện nhỏ.”
SỰ TỰ LỪA DỐI
Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được gọi cho một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã gặp cha của cậu bé sẽ được phẫu thuật đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ông, cha cậu bé hét lên:
"Tại sao ông lại đi lâu vậy? Ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không? Ông không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào à?"
Bác sĩ mỉm cười và nói:
"Tôi xin lỗi, tôi không ở trong bệnh viện & tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi. Và bây giờ, tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi ..."
"Bình tĩnh thế nào được nếu là con trai của ông đang nằm trong căn phòng này , ông sẽ bình tĩnh được không ? Nếu con trai của ông sắp chết ông có bình tĩnh nổi không?" - Cha cậu bé nói một cách giận dữ.
Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời:
"Tôi sẽ nói lại những gì trong Sách Thánh viết" Chúng ta đến từ cát bụi và sẽ trở về cát bụi , may mắn là tên của Thiên Chúa" Các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống. Hãy đi và cầu nguyện cho con trai của anh, chúng tôi sẽ làm những gì tốt nhất nhờ ân điển của Đức Chúa Trời "
"Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy" - Cha cậu bé nghĩ thầm .
Ca phẫu thuật mất khoảng vàng tiếng đồng hồ, sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ.
"Cám ơn Chúa , con trai của anh được được cứu !"
Không chờ đợi câu trả lời của người cha, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại "Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi các y tá !"
"Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?" - Cha cậu bé nói hằn học khi nhìn các y bác sĩ còn lại .
Y tá trả lời, nước mắt rớt xuống khuôn mặt của cô:
"Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho con trai khi chúng tôi gọi ông tới bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông ấy đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình."
ĐẠO ĐỨC RẤT KHÓ ĐỂ ĐÁNH GIÁ BẤT CỨ AI ... bởi vì bạn không bao giờ biết cuộc sống của họ như thế nào và những gì họ đang trải qua"
Chúng ta thường áp đặt chủ quan của chúng ta vào sự nhìn nhận đánh giá người khác, và đôi khi chúng ta nhìn theo góc độ tiêu cực, điều đó làm chúng ta nghĩ xấu về người khác & tất nhiên chúng ta sẽ nhận được những phản ứng rất tiêu cực! Đó chính là SỰ TỰ LỪA DỐI.
------------
Hãy đánh giá theo nhiều khía cạnh, hãy luôn tự đặt ra cho bản thân câu hỏi : Tại sao? và nhìn nhận chúng theo khía cạnh tốt đẹp nhất bạn nhé.
Nhất định giấc mơ là một CEO sẽ trở thành sự thật chúc bạn một ngày vui vẻ
KHÁT VỌNG THÀNH CÔNG
Người ta thường tự hỏi mình:
- Bao lâu mình mới thành công? Mình phải cố gắng đến bao giờ!
Nếu chỉ biết khao khát không thôi, liệu bạn có thể biến điều ước trở thành hiện thực! Người ta nói rằng: Thượng đế không chơi xúc xắc với ai bao giờ, nhưng con người lại chơi trò đó với chính mình! Khát vọng thành công, kiếm được thật nhiều tiền và làm nên một sự nghiệp lẫy lừng? Bạn nghĩ nó sẽ tự đến với bạn như một vận may ư? Không có điều đó đâu bạn ơi, tất cả đều do nỗ lực mà có được!
Hai người cầm chiếc cần câu và giỏ cá, cũng đi về một hướng, cũng chia sẻ những con cá ít ỏi để duy trì sự sống và tìm thấy bờ biển! Ngược lại hai người, một người cầm chiếc cần câu, một người cầm giỏ cá, đi về hai hướng khác nhau, cả hai cùng chết! Có may nào đến với họ nếu họ không biết cách đi về phía trước, vượt qua những thử thách của cuộc sống! Không phải vì may mắn mà hai người đi đến biển sống sót mà là họ biết khát vọng về sự sống và cố gắng biến điều đó thành hiện thực!
Trong chờ cơ may đến với mình bạn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian cho sự mong chờ vô vọng ấy!
Cuộc sống không đơn thuần chỉ là sự nỗ lực không thôi mà còn cần đến sự hiểu biết của mình! Bạn hãy ghi nhớ điều này, dù làm bất cứ điều gì, dù khát vọng lớn lao đến nhường nào thì bạn cũng cần có một thực lực đủ để làm những việc mình muốn! Kinh nghiệm bạn có cần không? Kỹ năng có cần không? Kiến thức có cần không? Hay chỉ cần khát vọng và hoài bão thôi là đủ? Không phải đâu bạn ơi, để biến ước mơ thành hiện thực bạn cần hội đủ ba điều kiện: Đam mê, thực sự phải giỏi, quyết tâm theo đuổi đến cùng! Có người giỏi, có người đam mê nhưng lại thiếu mất quyết tâm theo đuổi cuối cùng dang dỡ cả đời! Bạn thì sao? Bạn có cả ba hay thiếu một trong ba chúng!
Hãy nhớ rằng: một đóa violet còn khao khát được hóa thân làm bông hồng kiêu hãnh thì cớ gì bạn lại thôi khao khát trở thành một người thành công?
-------------
ĐAM MÊ, GIỎI VÀ QUYẾT TÂM.
Như Bác Hồ đã từng nói: Có TÀI mà không có ĐỨC là người vô dụng, có ĐỨC mà không có TÀI làm việc gì cũng khó!
Nếu bạn thật sự giỏi, có quyết tâm, nhưng không có sự đam mê, bạn sẽ như một con rối trong tay người khác, bị điều khiển.
Nếu bạn có đam mê, có sự quyết tâm, nhưng lại không giỏi thì con đường phía trước sẽ còn lắm chông gai.
Hãy sải cánh và bay cao trên con đường phía trước nhé!
CÂU CHUYỆN CHO NHỮNG AI ĐANG KHÓ KHĂN VÀ TUYỆT
VỌNG !
Chuyện về loài chim ó:
Nếu bạn đặt một con chim ó vào một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, và hoàn toàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; thì cho dù vẫn có khả năng bay lên, nhưng con chim này sẽ hoàn toàn trở thành một... tù nhân. Lý do là một con chim ó luôn bắt đầu bay từ mặt đất lên, với đoạn "chạy đà" khoảng 3- 4m. Không có quãng đường để chạy, thì theo thói quen, chú chim thậm chí chẳng buồn cố gắng thử bay lên, mà sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một "nhà giam" nhỏ chẳng hề có mái !
Câu chuyện về con dơi:
Một con dơi bình thường luôn bay ra ngoài vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi đến mức ấn tượng. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì tất cả những gì nó có thể làm là lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên, một cách đau khổ. Cho đến khi nó tìm được một độ cao nào đó, chỉ cần là một góc nâng nhỏ thôi, để từ đó, nó có thể tung mình vào không trung. Và, ngay lập tức, nó bay lên như một tia chớp.
Câu chuyện về loài ong nghệ:
Một con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái cốc lớn không có nắp, cũng sẽ ở đó cho đến khi chết, trừ phi chúng ta lôi nó ra. Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà cứ khăng khăng cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt bên, hoặc qua... đáy cốc. Nó sẽ tìm một con đường ở nơi mà không có con đường nào tồn tại, cho đến khi nó hoàn toàn tự hủy hoại mình.
Và câu chuyện về con người...
Theo nhiều cách, chúng ta cũnggiống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ. Chúng ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối và tuyệt vọng của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể một giải pháp ở rất gần, chỉ cần chúng ta nhìn lên cao hơn - hay nhìn hướng tới phía trước. Nhìn ngược lại có thể khiến bạn buồn bã. Nhìn quanh có thể khiến bạn lo lắng. Hãy nhìn lên cao, và nhìn tới phía trước, đó là cách sống lạc quan. Và tinh thần tích cực, nhiều hy vọng chính sẽ giúp bạn tìm ra giải pháp trong hầu hết các trường hợp. Chỉ cần bạn nhìn lên cao hơn, rộng hơn tình huống hiện tại, rất có thể bạn sẽ thấy một lối đi ngay trước mắt mình, Sống đơn giản, yêu thật lòng, quan tâm sâu sắc, nói lời tới phía trước. Đó là câu trả lời cho mọi vấn đề!
BÀI HỌC từ chuyện ngụ ngôn Thỏ và Rùa trong cuộc sống
Ngày xửa ngày xưa, có một con rùa và một con thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ trình và bắt đầu cuộc đua. Thỏ xuất phát nhanh như như bắn và chạy thục mạng một hồi, và sau khi thấy rằng đã bỏ khá xa bạn rùa, thỏ nghĩ nó nên nghỉ mệt dưới một tán cây bên đường và thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi. Rùa từ từ vượt qua thỏ và sớm kết thúc đường đua, dành chiến thắng. Thỏ giựt mình tỉnh giấc và nhận ra rằng nó đã bị thua.
Bài học của câu chuyện trên là: chậm và ổn định đã chiến thắng cuộc đua.
Nhưng cuộc sống không quá đơn giản như thế, câu chuyện được tiếp tục phát triển thêm:
Thỏ vô cùng thất vọng vì để thua và nó cố suy nghĩ. Nó nhận ra rằng nó đã thua chỉ vì quá tự tin, bất cẩn và thiếu kỷ luật. Nếu nó không xem mọi thứ quá dễ dàng và chắc thắng, thì rùa không thể nào có thể hạ được nó. Vì thế, nó quyết định thách thức một cuộc đua mới. Rùa đồng ý. Lần này, thỏ chạy với tất cả sức lực của nó và chạy suốt một mạch về đích. Nó bỏ xa rùa đến mấy dặm đường.
Thế, bài học của câu chuyện này? Nhanh và vững chắc sẽ chiến thắng cái chậm và ổn định.
Nếu có 2 người trong công ty của bạn: một người chậm, nguyên tắc và đáng tin cậy; một người khác nhanh và vẫn đáng tin cậy ở những việc anh ta làm. Người nhanh và đáng tin cậy chắc chắn sẽ được thăng chức nhanh hơn. Chậm và chắc là điều tốt, nhưng nhanh và tin cậy là điều tốt hơn.
Nhưng câu chuyện cũng không dừng lại ớ đây.
Rùa đã suy ngẫm kết quả và nhận ra rằng: nó không có cách nào thắng được thỏ trên đường đua vừa rồi. Nó suy nghĩ thêm một tí nữa và rồi thách thỏ một cuộc đua khác, nhưng có một chút thay đổi về đường đua.
Thỏ đồng ý. Họ bắt đầu cuộc đua. Như đã tự hứa với lòng mình là phải luôn nhanh, thỏ bắt đầu chạy và chạy với tốc độ cao nhất cho đến bên bờ sông. Vạch đích đến lại còn đến 2 km nữa ở bên kia sông! Thỏ đành ngồi xuống và tự hỏi không biết làm sao đây. Trong lúc đó, rùa đã đến nơi, lội xuống sông và bơi qua bờ bên kia, tiếp tục chạy và kết thúc đường đua.
Ý nghĩa từ câu chuyện này? Trước tiên, cần phải xác định ưu thế của mình, và sau đó là biết chọn sân chơi phù hợp.
Câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Đến đây, thỏ và rùa đã trở thành đôi bạn thân thiết và họ cùng nhau suy ngẫm. Cả hai nhận ra rằng cuộc đua sau cùng có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn. Vì thế, chúng quyết định tổ chức một cuộc đua cuối cùng, nhưng chúng sẽ cùng chạy chung một đội. Cuộc đua bắt đầu, thỏ cõng rùa chạy đến bên bờ sông, rùa lội xuống sông và cõng thỏ bơi qua bên kia bờ sông. Lên đến bờ, thỏ lại cõng rùa đưa cả hai cùng về đích. Và chúng cùng nhận ra rằng đã về đích sớm hơn rất nhiều so với các lần đua trước.
Bài học của câu chuyện này là gì? Hãy làm việc theo nhóm! Bởi vì thật tuyệt vời nếu mỗi người đều thông minh và đều có ưu điểm riêng, nhưng trừ phi các bạn cùng làm việc với nhau trong một đội và cùng chia xẻ, cống hiến ưu thế của từng người, còn nếu không, bạn sẽ không bao giờ thực hiện công việc được hoàn hảo bởi vì luôn luôn có những trường hợp bạn không thể làm tốt hơn người khác.
Điều quan trọng của làm việc theo nhóm là phải chọn được người trưởng nhóm trong từng trường hợp cụ thể. Phải chọn được người có ưu thế về lĩnh vực mà họ làm trưởng nhóm. Còn nhiều bài học nữa từ câu chuyện này. Lưu ý rằng cả thỏ và rùa đều không hề đầu hàng hay nản chí sau thất bại. Thỏ quyết tâm làm việc hăng hơn và cố gắng nhiều hơn sau khi phải thất bại cay đắng. Rùa phải thay đổi chiến lược vì nó đã cố gắng làm việc hết sức.
Trong cuộc sống, khi phải chịu đựng, đối mặt với thất bại, có thể đó cũng là thời điểm thích hợp để cố gắng hơn và nỗ lực nhiều hơn nữa, nhưng đôi khi cũng cần phải thay đổi chiến lược và thử tìm kiếm giải pháp khác. Và đôi khi phải làm cả hai.
Thỏ và rùa cũng đã học thêm một bài học để đời khác: thay vì chúng chống đối (hay cạnh tranh) với nhau, chúng bắt đầu tìm cách giải quyết tình huống, và chúng đã cùng nhau làm tốt hơn rất nhiều.
Vậy chúng ta đã học được những gì?
Câu chuyện ngụ ngôn thỏ và rùa đã dạy cho chúng ta khá nhiều bài học lý thú. Ý tưởng quan trọng nhất là:
- “nhanh và vững chắc” sẽ luôn đánh bại “chậm và ổn định”;
- làm việc với những ưu điểm của bạn, đầu tư nhiều tài nguyên và làm việc theo nhóm sẽ luôn chiến thắng bất cứ một cá nhân nào; không bao giờ đầu hàng hay nản chí sau thất bại.
- phải tìm giải pháp cho mọi tình huống, không trốn tránh cuộc chiến.
Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa
Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không hẹn trước này thay vì ăn cậu xin uống. Người phụ nữ đoán ra cậu đang đói và mang đến cho cậu một ly sữa lớn. Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: "Cháu phải trả cho cô bao nhiêu ạ?"
Người phụ nữ trả lời: "Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt"
Cậu bé cảm kích đáp: "Cháu sẽ cám ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu.".
Khi ra đi cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người càng mãnh liệt hơn. Trước đó cậu gần như muốn đầu hàng trước số phận.
Nhiều năm sau đó người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến một thành phố lớn và tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức ông khoác áo choàng và đi tới phòng bênh người phụ nữ ở.
Ông nhận ra được ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định dốc hết sức để cứu bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.
Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hoá đơn viện phí của ân nhân. Ông viết vài chữ bên lề của tờ hoá đơn và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn và biết rằng sẽ phải thanh toán nó hết đời mới xong. Bỗng nhiên có cái gì đó khiến bà chú ý và bà đọc những dòng chữ này:
"Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa."
Ký tên: tiến sĩ Howard Kelly
Hãy mở rộng trái tim với mọi người vì một ngày bạn sẽ cần người khác mở rộng trái tim dành cho mình. Ad mong rằng giúp đỡ người khác sẽ là một niềm vui, một mục tiêu để bạn sống hạnh phúc.
2 câu chuyện về cậu bé bán bánh mì dạo và người lau chùi
toilet.
Tôi thường ngồi ở quán cafe gần cty vào mỗi buổi xế chiều, để tĩnh tâm sau 1 ngày làm việc và cũng để ngẫm nghĩ về những dự định sắp đến. Vào những lúc ấy thì tôi thường ăn bánh mì của một cậu bé. Cậu bé này choạc 17 tuổi, gương mặt tuấn tú nhưng đầy bươn chải.
Mỗi lần thấy cậu bé đẩy xe bánh mì ngang qua, thì tôi gọi mua 1 ổ. Cậu bé rất nhanh nhẹn, “dạ dạ, anh chờ em 1 phút là có ngay ổ bánh mì ngon nhất thành phố, rẻ nhất quận 10”, tay chân loắt thoắt và chỉ trong nháy mắt là xong 1 ổ bánh mì chả rất ngon. Khi đưa ổ bánh mì cho tôi, cậu bé không quên đưa 1 cây tăm xỉa răng và 1 tờ khăn giấy được xếp rất chu đáo. Cách tiếp đãi khách hàng của cậu bé cũng giống như trong một quán ăn sang trọng. Mặc dù mỗi ngày cậu ấy phải đẩy xe đi khắp quận 10 nhưng quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, tóc tai gọn gàng.
Cậu ta cố gắng quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất để mang đến sự hài lòng của khách hàng. Cậu ta cố gắng mang đến thái độ phục vụ 5 sao cho một món ăn bình dân.
Và vì sự cố gắng đó mà chỉ cách đây 1 tuần, cậu bé bánh mì dạo ngày nào đã trở thành ông chủ của 1 quán bánh mì 15k.
Tôi cũng từng nghe kể 1 câu chuyện về một người lau chùi toilet. Trước đó cậu ta thất nghiệp và phải nhờ một người quen giới thiệu vào làm việc lau chùi toilet cho một khách sạn bình dân. Công việc rất hèn mọn, nhưng đối với cậu ta là cả một cơ hội được làm việc kiếm sống. Không những vậy, cậu ấy đặt hết sự nhiệt tình của mình vào công việc, chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ trong cái toilet đó. Cậu ta cố gắng hết sức mình cho những công việc mà người đời rẻ khinh.
Một ngày nọ, ông chủ khách sạn vào toilet, và nhận thấy sự khác biệt. Mọi ngõ ngách, từng milimet trên tường, trên sàn, trên cửa đều sạch bóng. Ông cho người gọi cậu bé lau chùi toilet, chỉ hỏi cậu bé 1 câu “có phải cậu là người đã làm vệ sinh toilet của khách sạn?”, cậu ta trả lời “dạ vâng”, và ngay lập tức ông chủ giao công việc quản lý khách sạn cho cậu ta.
Với tính cách chịu khó, thái độ nhiệt huyết và tinh thần luôn luôn cố gắng, cậu bé lau chùi toilet ngày nào đã dần dần leo lên những bấc thang danh vọng trong xã hội, và đã trở thành tỉ phú của nước Mỹ.
Qua 2 câu chuyện trên, chúng ta thấy được sức mạnh vô hình của sự cố gắng. Cố gắng mọi lúc mọi nơi, cố gắng cho những công việc hèn mọn nhất, đơn giản nhất, nhỏ nhặt nhất, rồi bạn sẽ tự nâng mình lên những thử thách cao quý hơn. Tôi muốn khuyên bạn một câu nói mà tôi luôn nhớ: “không có sự cố gắng nào là vô ích cả!”
Hãy cố gắng lên nhé, giữ nhiệt và truyền nhiệt nhé các bạn
Câu chuyện của một ngư dân
Blog gì mà tin chẳng ngắn gọn vậy đọc có mà mỏi mắt ak
ReplyDelete